Châu Viên Ngọc Ẩn
Phan_21
Hắn trở lại phòng, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của nàng, lời nói để nàng về Định Châu trước trằn trọc vài lần trên môi rồi lại nuốt vào, nàng nhất định sẽ không chịu. Mà chính mình, nếu đã đáp ứng Vân Dực lưu lại, vừa nghe có chút biến động liền dứt khoát rời đi, như thế thật không đáng mặt nam nhi. Vậy thì liền cùng nhau lưu lại đi. Cho dù Yến quân đến xâm phạm, lấy hắn những ngày gần đây ở trong quân doanh U Châu nhìn thấy nghe thấy, Vân Dực nắm chắc có thể chống lại Yến quân, huống chi An vương tháng sau còn tới đốc chiến.
Tiểu Từ nhìn thấy bộ dáng hắn muốn nói lại thôi, vươn tay đặt lên môi hắn, thì thầm nói: “Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi, bất luận sinh tử.”
Kế Diêu cúi thấp đầu thở dài: “Ta chỉ muốn cho ngươi một đời bình an, không lo không nghĩ.”
- “Ta nếu không nhìn thấy ngươi, sao lại không lo?” Nàng ở trước ngực hắn thấp giọng lẩm bẩm, hơi thở như hoa lan nhiễm vào vạt áo hắn, dáng người hắn cao lớn, môi nàng vừa vặn chạm vào lồng ngực hắn, lời nói kia dường như muốn hướng về tâm của hắn, muốn tiến vào sau lớp quần áo dưới da thịt, khắc sâu vào trong lòng hắn.
Tay hắn đặt sau lưng nàng, muốn nhẹ nhạng vuốt ve nhưng không tự chủ được dùng lực, nàng kề sát vào ngực hắn, bình yên nói:”Ta không sợ, vì có ngươi.”
Hắn không trả lời, khuôn mặt cúi xuống, chạm nhẹ vào trán nàng, một lúc lâu nói:”Ngươi yên tâm.”
Sóng gió bùng lên, hai người cũng không nói quá nhiều, từng chữ đơn giản mà súc tích, những lời muốn nói dường như đối phương đều biết, chẳng qua chỉ lặng lẽ ôm nhau, hai tâm hồn hòa làm một.
Liên tục mấy ngày Kế Diêu và Thư Thư đi sớm về muộn, chỉ có Tiểu Từ cùng Tiểu Chu ở trong Ẩn Lư bắt đầu những chuỗi ngày dài. Đảo mắt đã tới cuối tháng, Tiểu Từ tiến hành thu thập hành lý, chỉ chờ thời hạn một tháng vừa đến, nàng có thể cùng Kế Diêu quay về Định Châu.
Hồi tưởng về hai năm trước ở Kế phủ gặp vợ chồng Lâm Phương Kế Ân Mặc, ấm áp mà ngọt ngào lại thấp thỏm không yên. Bọn họ sẽ thích nàng sao? Sẽ đồng ý cho hôn sự này chứ?
Đêm khuya, tiếng gió thổi dần dần mạnh lên, gào thét, trời bắt đầu mưa như trút nước. Đã là cuối xuân đầu hạ, nếu ở Giang Nam giờ phút này sẽ mát mẻ hơn một chút, nhưng U Châu vốn lạnh lẽo, gió nổi lên liền cảm thấy rùng mình.
Tiểu Từ đóng cửa sổ, ánh nến dừng lay động. Kế Diêu hôm nay ở quân doanh bận bịu một ngày, đã đi ngủ, phòng bên cạnh Tiểu Chu và Thư Thư còn đang đánh cờ, mơ hồ nghe thấy tiếng cười ầm ĩ của Tiểu Chu truyền đến.
Tiểu Từ cầm lấy tay nảy đặt ở trong tủ, hai ngày nữa có thể cùng Kế Diêu quay về Định Châu. Nàng nằm trên giường, trong lòng mềm mại thoải mái, cách một bức tường, dường như có thể nghe thấy hơi thở của hắn. Nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tiếng gió thổi không biết vì sao càng lúc càng lớn, mưa tầm tã xối xả. Tiểu Từ giật mình tỉnh lại, nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, đột nhiên cửa bị phá, một bóng đen phi qua nhanh đến quỷ dị. Tiểu Từ kinh hoàng hô một tiếng: “Kế Diêu.”
Bóng đen đến trước giường nàng, một phen kéo lấy cánh tay nàng, đưa nàng ra khỏi giường, quát: “Đi mau.”
Là Thư Thư! Tiểu Từ thoáng yên tâm, không kịp hỏi đã bị hắn nửa kéo nửa lôi tới cửa, Kế Diêu cùng Tiểu Chu nghe tiếng đã đứng ở ngoài. Tiểu Từ lúc này mới phát hiện, tiếng động bên ngoài không phải là tiếng mưa, ầm ầm hỗn độn như giang hải sóng dữ chính là tiếng vó ngựa lao đến.
Màn đêm đen kịt không nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, chỉ nghe tiếng Thư Thư hét lên: “Đi theo ta.”
Nàng không kịp nghĩ, đã bị Kế Diêu nắm lấy đi theo Thư Thư.
Gian phòng của Vân Trường An chỉ cách phòng Kế Diêu hai cái sương phòng. Bốn người vào phòng, trong bóng đêm, Thư Thư tựa hồ vẫn nhận biết được phương hướng, hắn trực tiếp đi tới bên cạnh cái giá sách trên tường.
Tiểu Từ không có nội lực, không nhìn thấy được gì, nhưng mơ hồ cảm thấy một trận gió ập vào mặt.
Tiểu Chu thấp giọng nói: “Có mật thất?” Thư Thư ân một tiếng, dẫn đầu đi vào trong.
Kế Diêu nắm tay Tiểu Từ đi sau Tiểu Chu. Thư Thư khép lại cơ quan, ở trong tối thắp một ngọn đuốc nho nhỏ.
Ánh sáng từ ngọn đuốc chiếu lên khuôn mặt mỗi người, Thư Thư hiển nhiên sớm có chuẩn bị, trấn định tự nhiên nói: “Mật đạo này thông đến nội thành. Xem ra tin tức từ Đại Yến mấy ngày trước chỉ để đánh lạc hướng sự chú ý của chúng ta, trước thời hạn tập kích vào ban đêm.”
Kế Diêu nắm chặt bàn tay Tiểu Từ, đối Thư Thư nói: “Nghe tiếng, hẳn không hề ít kỵ binh.”
- “Không sao, U Châu sớm đã có chuẩn bị, chỉ bất quá không ngờ tới bọn chúng động thủ nhanh như vậy thôi. Chúng ta đi.”
Trong mật đạo nồng nặc mùi bùn đất làm Tiểu Từ hô hấp cũng không dám tùy ý, chính là trong lòng nàng cũng thấp thỏm không yên. Mật đạo rất dài, chỉ có một ngọn đuốc nho nhỏ nằm trong tay Thư Thư, giống như niềm hy vọng duy nhất, Tiểu Từ tập trung vào điểm sáng, có chút thương cảm, vì sao, kỵ binh của Đại Yến không đến muộn hơn hai ngày? Sau khi nàng và Kế Diêu rời đi U Châu loạn lạc.
Lúc này tiếc nuối thất vọng cũng vô ích, trong mật đạo chỉ có tiếng bước chân và nhịp thở dồn dập. Giống như vô biên vô hạn không tìm thấy điểm cuối. Chỉ có bàn tay hắn nắm chặt lấy tay nàng. Nàng hoảng hốt có loại ảo giác, cảm giác quen thuộc này, tựa hồ trước đây đã từng trải qua, bị một người yên lặng nắm tay, không một lời nói, chỉ có bước đi.
Không biết đi bao lâu, mới đến điểm cuối của mật đạo. Thư Thư thở phào một hơi, khởi động cơ quan trên vách, cuối cùng có một tia sáng chiếu vào, mông lung mà yên tĩnh. Không khí trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều, mang theo ẩm ướt, mưa như trút, từ mái hiên rơi xuống rào rào.
Thư Thư châm ngọn nến, Tiểu Từ vậy mới phát hiện đây là một gian phòng. Bố cục đơn giản, hơi thở trầm liễm.
- “Đây là nội thành U Châu.” Thư Thư đặt giá cắm nến xuống, đối ba người nói: “Cho dù bị vây, trong thành tạm thời cũng sẽ không có chuyện gì.”
Nhà nhà yên tĩnh, dường như không hề biết ngoài thành đã bj quân vây bốn mặt.
Tiểu Từ một đêm chưa ngủ, Kế Diêu cùng Thư Thư và Tiểu Chu đều đi phủ thứ sử, nàng ôm chăn ngồi ở trên giường, mặc dù biết hắn nhất định không có việc gì, nhưng tâm vẫn không yên ổn. Mưa như vũ bão, càng khiến đêm thêm dài. Tiếng mưa rơi che giấu tiếng động mà nàng sợ nhất. Nàng thu mình ngưng thần ngồi đợi bình minh.
Trời vừa hửng sáng, mưa rốt cuộc ngừng. Bốn phía đều tĩnh lặng lại, tựa hồ màn tập kích bất ngờ đêm qua chỉ như giấc mộng. Bị mưa gió cuốn đi, lặng yên vô hình. Qua hồi lâu, trong sân mơ hồ có động tĩnh, giống như thanh âm hạ nhân thức dậy làm việc.
Đột nhiên, ngoài cổng truyền đến tiếng mở cửa, còn giống như có thanh âm của Tiểu Chu. Nàng bước nhanh chạy ra, ở trong sân xuất hiện một bóng dáng, nàng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười dừng bước. Tiểu Chu ở ngay phía sau hắn, nàng thực sự ngượng ngùng không dám tiến lên.
Kế Diêu đi tới, nắm lấy tay nàng, nói: “Một đêm không ngủ?”
Nàng gật đầu: “Sao ngươi biết?”
Hắn tuy rằng cười, nhưng trong mắt lại có sự thương tiếc cùng quở trách: “Ta tự nhiên biết.”
Tiểu Chu ngáp một cái, nói: “Vô sự, Yến quân đêm qua công thành không có kết quả, trước mắt đã tạm lui rồi. Ông trời có mắt, thình lình trút mưa xuống, đem Yến quân rửa trôi.” Tiểu Chu ha ha cười, Tiểu Từ chợt phát hiện đầu vai hắn mơ hồ có vết máu.
- “Ngươi bị thương?”
Tiểu Chu tùy tiện liếc mắt sang đầu vai, thản nhiên nói: “Không sao, ta cùng Kế Diêu theo Vân đại nhân lên tường thành quan sát, một mũi tên lạc xẹt qua, bị Kế Diêu một kiếm đánh bay, chỉ xước một chút da.”
Tiểu Từ kinh sợ hỏi: “Các ngươi lên tường thành?”
- “Khó gặp thực chiến hai quân công thành, tự nhiên muốn tận mắt quan sát cuộc chiến cũng thuận tiện giết mấy tên thay dân chúng xả giận. Không nghĩ tới Vân đại nhân cũng là thần tiễn thủ, ta đêm qua vừa thấy thật sự là ngưỡng mộ không thôi. Hắn phong phạm chỉ huy bình tĩnh thận trọng, tư thái khí phách như vậy, thật giống Công Cẩn năm đó. Chậc chậc.” Tiểu Chu nuốt nước bọt, vẻ mặt kính phục ái mộ. Nghĩ lại còn dõng dạc bổ sung thêm: “Tiễn pháp của ta và Kế Diêu cũng không kém, được Vân đại nhân khen không dứt miệng.”
- “Yến quân lần này muốn thừa dịp đêm tối tập kích bất ngờ, trước khi trời sáng có thể đánh hạ thành U Châu. Không ngờ thiên ý khó dò, trọn một đêm mưa như trút nước, con đường ngoài thành U Châu bị nước gột rửa cuốn trôi đá sỏi, mặt đường trơn trượt, móng ngựa đi không vững, lộ trình cũng bị cản trở, vốn định dùng nỏ và hỏa tiễn bắn lên tường thành, một hồi mưa xối xả đem kế hoạch tỉ mỉ của Mộ Dung Hàn toàn bộ xáo trộn. Vân Dực sớm có tin tình báo biết rõ tính toán của Đại Yến, chỉ là không lường trước được Mộ Dung Hàn xuất quân trước thời hạn nửa tháng, nhưng hắn vẫn lường trước tăng cường phòng bị, lần này cũng không đến mức trở tay không kịp. Hai quân giằng co đến bình minh. Yến quân chủ động rút lui, cách tường thành mười dặm.” Kế Diêu nói ngắn gọn, đối Tiểu Từ giản lược kể lại một phen chiến sự đêm qua.
Tiểu Từ nghe xong, tâm trạng an tâm hơn một chút. Xem ra lần này Yến quân tưởng có thể như trước đây đắc thủ thuận lợi đúng là không có khả năng. Yến quân cứ kiên trì giữ cách đánh tốc chiến tốc thắng như thế, có lẽ vẫn tính một lần nữa bao vây lấy U Châu.
Chương 33: Trợ Giúp
Sau buổi trưa, Yến quân đã có sự nghỉ ngơi và hồi phục, liền bắt đầu tiến hành đợt công thành thứ hai.
Tiểu Từ mặc dù ở trong viện nhưng cũng mơ hồ nghe thấy tiếng cung tên vun vút như mưa. Nàng đứng ngồi không yên, lại bắt đầu lo lắng cho Kế Diêu và Tiểu Chu. Hai người vừa ăn cơm xong, Vân Dực liền phái người đến gọi bọn họ. Thư Thư cũng không thấy bóng dáng. Cả đình viện rộng lớn chỉ có Tiểu Từ cùng vài hạ nhân hoảng hốt thất sắc. Một ngày này vô cùng dài, trong lòng cũng không yên bình. Nàng lặng lẽ trèo lên tường nhìn ra ngoài, trên đường cũng không hỗn loạn như trong tưởng tượng, Đại Yến thừa dịp ban đêm đánh bất ngờ, dân chúng trong thành vì thế không có cơ hội chạy trốn.
Thẳng đến khi nhá nhem tối, Kế Diêu mới cùng Tiểu Chu trở lại đình viện, Thư Thư vẻ mặt mệt mỏi cũng theo về.
Tiểu Từ nhìn y phục cùng thần sắc của ba người, trong lòng trầm xuống. Nàng không nhiều lời, mà chuẩn bị tốt trà nóng đặt trên bàn.
Tiểu Chu tu ừng ực ba ly trà, thở hổn hển nói: “Thư Thư, viện binh của An vương khi nào đến?”
Thư Thư xoa nhẹ mi tâm, nói: “Quân tiên phong phỏng chừng phải mất tới bảy ngày mới đến nơi.”
Kế Diêu hít một hơi, khóe môi nhếch lên, chậm rãi nói: “Phải thủ bảy ngày, chắc chắn là lưỡng bại câu thương.”
Thư Thư giễu cợt cười một tiếng: “Không việc gì, chờ quân tiên phong của An vương đến, hai bên giáp công, Yến quân nhất định thảm bại.”
Kế Diêu nhấp một ngụm trà, nhuận nhuận cổ họng khô cạn.
Ánh mắt Tiểu Từ dừng lại ở vết thương trên mu bàn tay hắn. Máu đã đông cứng lại, cũng không dữ tợn, ở trong mắt nàng chỉ còn lại sự đau xót.
Hai lần công thành đều vô công, Mộ Dung Hàn có chút nôn nóng. Mùa đông năm ngoái đánh bất ngờ, hắn thu được sáu ngàn nô lệ với vô số tài vật, cơ hồ đem U Châu đánh cướp không chừa. Sau đó lại có chút hối hận, vì sao không đơn giản chiếm luôn thành trì ấy lấy làm bàn đạp tương lai mưu đồ Trung Nguyên.
Ý niệm đó vừa nảy ra, hắn liền cảm thấy nô lệ và tài vật thu được tựa hồ chưa đủ, lãnh thổ so với nhưng thứ đó càng hấp dẫn hơn. Vì thế hắn dã tâm bừng bừng chuẩn bị trong nửa năm, thừa dịp U Châu chưa ngóc đầu trở lại. Thế nhưng thế cục lại có chút thay đổi, tuyến phòng thủ của U Châu trái lại còn nghiêm ngặt kín kẽ hơn, một đêm mưa to hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của hắn. Ngay cả nỏ quý kiêu ngạo của Đại Yến cũng không có đất dùng, khiến toàn quân hắn thiệt hại hơn phân nửa. Sĩ khí cũng có chút tiêu giảm, hắn giận dữ, hạ lệnh nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày đêm, ngày tiếp theo lần thứ hai công thành, hắn treo thưởng mười người đầu tiên vào thành một lượng vàng, nhìn thấy phụ nữ hay của cải đều có thể chiếm làm của riêng. Ngay sau đó khí thế Yến quân lập tức dâng cao.
Chiến sự căng thẳng, Vân Dực cũng không khách khí, trực tiếp mang Kế Diêu cùng Tiểu Chu lên tường thành hỗ trợ. Có thêm một người là thêm một nhân lực, huống chi tiễn pháp của Kế Diêu và Tiểu Chu so với hắn cũng không kém. Đại địch trước mặt, khí phách nam nhi không cho phép chối từ trách nhiệm, hai người tự nhiên cũng không từ chối, sáng sớm xuất môn, bất kể Yến quân có công thành hay không, đều theo Vân Dực chuẩn bị cung tiễn, đá lửa cho công sự phòng ngự.
Tiểu Từ sống một ngày bằng một năm ở trong sân nhỏ đi qua đi lại, trong lòng nảy lên phiền não. Sự tình đột nhiên phát sinh, rời khỏi Ẩn Lư trong lúc vội vàng, bao quần áo vẫn còn để trong phòng. Trong đó có ba bước sát và con dấu Lâm Hạm tặng nàng, những đồ vật này đối với nàng mà nói, vô cùng trân quý. Nàng suy nghĩ một ngày đêm, muốn từ mật đạo quay về Ẩn Lư. Thế nhưng Thư Thư không có ở nhà, nàng lại không biết làm sao để mở cơ quan của mật đạo.
Màn đêm buông xuống, Kế Diêu mới trở lại đình viện. Bất quá qua hai ngày, nàng cảm nhận được nguyên lai chờ đợi thực sự là một loại giày vò, từng giờ từng khắc vướng bận mà lo lắng, trong lòng như đao chậm rãi mài giũa.
Cửa phòng đóng lại, hắn mệt mỏi, ngay cả cười cũng không nhếch miệng lên nổi, như hoa nở giữa chừng thì dừng lại, chỉ có được nửa phần thần thái.
Nàng có chút đau lòng, lại không có cách nào. Quốc gia lâm nguy, trách nhiệm và đạo lý của người bình thường nàng tự nhiên biết. Chiến sự trước mắt, hắn là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất há có thể co đầu rụt cổ làm ngơ? Ngay cả Thư Thư cũng vội vàng làm không hết việc, ngày xưa phong lưu tiêu sái, bây giờ chỉ có vẻ mặt ngưng trọng như sương.
Bóng đêm như mực, bốn phía đều an tĩnh lại, như có một tấm màn che được dỡ xuống, bao trùm lên không khí khẩn trương căng thẳng ban ngày. Kế Diêu nắm tay nàng, mang theo một nụ cười yếu ớt ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ cơn gió mang theo mùi hương đầu hạ. Trúc diệp loang lổ, in bóng ở trên tường, nàng nhẹ nhàng rút tay ra. Đóng cửa phòng.
Những ngôi sao dần dần lấp lánh, ánh trăng ảm đạm.
Trong phòng Thư Thư vẫn sáng đèn. Tiểu Từ đứng trước phòng hắn do dự chốc lát, suy nghĩ lại suy nghĩ, cuối cùng cố lấy dũng khí giơ tay, gõ nhẹ một tiếng.
Thư Thư mở cửa, nhìn thấy nàng cười yếu ớt, vẻ mặt cũng mệt mỏi như Kế Diêu.
- “Có việc?” Hắn giọng điệu ôn hòa, ánh nến hắt lên khuôn mặt thanh nhã.
Tiểu Từ nói: “Ta có vài thứ còn để ở Ẩn Lư, ngươi có thể hay không mở mật đạo để ta trở về lấy?”
Thư Thư cười cười: “Cô nương, ngoài thành bây giờ đều là binh lính Đại Yến, những vùng lân cận Ẩn Lư chỉ sợ cũng có Yến quân. Nếu không phải vật gì trọng yếu, thì hãy chờ sau khi Đại Yến lui quân rồi trở về lấy.”
Tiểu Từ mím môi, suy nghĩ một chút, vẫn là luyến tiếc. Nếu Đại Yến lui quân là lúc, có người xông vào Ẩn Lư mượn gió bẻ măng đem đi, ngày sau gặp lại Đường Phảng và Lâm Hạm biết ăn nói như thế nào chứ, đó là một mảnh tâm ý của hai người, trong lòng nàng vô cùng trân trọng.
Nàng khẽ cắn đôi môi anh đào, quả quyết nói: “Những đồ vật đó đối với ta rất trọng yếu, ta không thể bỏ được.”
Ánh mắt Thư Thư khẽ động: “Vật gì đáng giá phải mạo hiểm như vậy?”
- “Là một con dấu.”
- “Con dấu?”
- “Đúng, đối với ta rất trọng yếu, Thư công tử, mật đạo kia là bí mật, phòng của ta bất quá chỉ cách mật đạo gần trăm bước, vật đó đặt ở trong tủ quần áo, ta đến lấy về, hẳn không có gì nguy hiểm. Xin ngươi mở mật đạo để ta quay về đi.”
Thư Thư trầm mặc không nói, chỉ có đôi mắt nặng nề khẽ động, như hồ sâu gợn sóng.
- “Ta đưa ngươi đi. Vạn nhất Yến quân vào Ẩn Lư, ngươi một người đi, ta, lo lắng.”
- “Đa tạ.” Tiểu Từ thở phào, không nghĩ tới hắn tốt như vậy, đã sảng khoái đáp ứng rồi. Lần đầu tiên nàng cảm thấy Thư Thư không còn đáng ghét nữa, chí ít lúc này hắn lại có thể bất chấp nguy hiểm vì bằng hữu. Có lẽ trước đây hiểu lầm thật sự quá sâu, hắn biết đâu không phải người xấu, chẳng qua cách làm quá mức dứt khoát.
Nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng nói cho Kế Diêu, hắn nếu biết, chắc chắn sẽ trách ta.”
Thư Thư nhếch môi, mỉm cười gật đầu.
Thư Thư đụng vào cơ quan ở trên giá sách, chỉ thấy giá sách dời đi một khe hở đủ cho một người đi. Thư Thư đốt một que đuốc đi phía trước. Tiểu Từ bám theo sau hắn, cửa ngầm đằng sau nặng nề đóng lại.
Trong mật đạo chỉ có hai người, Tiểu Từ có phần không thích ứng với sự yên tĩnh thế này, dù sao hắn cũng không phải Kế Diêu, nàng có thể cùng Kế Diêu im lặng không nói gì nhưng vẫn hiểu được lòng nhau, mà với hắn, một khắc im lặng phảng phất khiến người ta mơ hồ không được tự nhiên.
- “Thư Thư, mật đạo này là ngươi đào?”
Thư Thư quay đầu cười cười: “Ẩn Lư nguyên là biệt viện của Trấn Bắc Hầu, mật đạo này sớm đã có. Những quan to người giàu hay hoàng thân quốc thích trên danh nghĩa có vẻ vinh quang, kỳ thực trong đầu họ thời thời khắc khắc luôn đề phòng, càng quá tốt, sinh mệnh lại càng trân quý, càng phải quý trọng, ngươi nói có đúng không?”
Ngữ khí hắn mang theo châm chọc, khuôn mặt ở dưới ánh lửa phá lệ ôn hòa, trong mắt còn ẩn chứa một thứ gì đó không rõ, ánh mắt ở trên mặt nàng dừng lại một lát.
Tiểu Từ cúi thấp đầu, thầm nghĩ mau mau đi hết đoạn đường này. Thời gian ở cùng hắn dường như dài dằng dặc, rốt cuộc, cũng tới được Ẩn Lư. Tiểu Từ thở phào, đứng ở phía sau Thư Thư, chờ hắn mở cơ quan. Thế nhưng hắn vẫn yên lặng bất động, Tiểu Từ đang muốn thắc mắc. Đột nhiên ở bên kia bức tường mơ hồ nghe thấy tiếng người. Thư Thư ghé vào vách tường, theo một khe hở nhìn ra ngoài.
Chẳng lẽ là Yến quân?
Tiểu Từ có chút hoang mang, từ Lạc Hà trang đến Ẩn Lư còn phải cách một con đường, theo lý thuyết Yến quân không nên ở đây.
Thư Thư đột nhiên quay đầu lại, đầu vai đụng vào cái trán của nàng, nàng không nén được hô đau môt tiếng, Thư Thư giật mình đưa tay che kín miệng nàng. Cúi đầu ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: “Có người, trước kiên nhẫn chờ.”
Tiểu Từ âm thầm kêu khổ, cũng không biết bản thân mình phải chăng đã rơi vào tay kẻ khác.
Thư Thư chậm rãi thả tay ra kéo nàng cùng hắn dựa lưng vào tường. Hai người im lặng không tiếng động, Thư Thư nội lực thâm hậu, hơi thở nhỏ đến không nghe thấy, mà Tiểu Từ ở trong bóng tối hô hấp vô cùng rõ ràng. Thư Thư ở sát ngay bên người, nàng có chút không được tự nhiên. Cứ như thế này từ từ bị dày vò rất lâu, bên ngoài rốt cuộc không có động tĩnh.
Thư Thư lại cúi xuống bên tai nàng nói: “Ngươi ở bên trong chờ ta, nếu như một lát nữa ta không trở về, hãy tự mình đi đi. Cầm theo cây đuốc này.” Hơi thở hắn phun lên vành tai nàng, nàng ngoại trừ không được tự nhiên, còn có một tia bất an cùng lo lắng.
Nàng vội vàng thấp giọng nói: “Quên đi, ta từ bỏ.” Nếu như hắn gặp nguy hiểm, nàng làm sao yên tâm? Nàng cũng không muốn nợ hắn cái gì.
Khóe môi Thư Thư dừng lại bên tai nàng, khẽ giật mình. Hắn yên lặng hít một ngụm hơi thở của nàng, trong lòng thở dài. Quay người lại, hắn nhẹ nhàng động vào cơ quan trên vách, cửa vừa mở ra, hàn quang chợt lóe. Tiểu Từ lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào, trong tay hắn đã có một thanh đoản kiếm. Nàng chưa bao giờ thấy hắn dùng qua binh khí, cứ tưởng rằng chiết phiến kia là vũ khí của hắn. Nguyên lai…Nàng thất thần, cửa ngầm đóng lại, trái tim treo lơ lửng, có chút hối hận, còn có chút xúc động không hiểu, hắn nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng chẳng phải là hại hắn sao?
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc mà vô biên, thầm nghĩ giống như không nhìn thấy điểm cuối. Khúc quanh đen như mực, có một người đang đợi bên trong, lẻ loi cô độc mà sợ hãi lo lắng đến tột đỉnh, nàng tựa hồ cảm thấy khó chịu như cả đêm qua.
Rốt cuộc, cửa mật đạo mở, Thư Thư lách mình một cái tiến vào. Ngọn đuốc lại một lần nữa thắp sáng, Thư Thư cười cười, trong tay cầm theo một bao quần áo. Tiểu Từ nhận lấy, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
- “Ngươi thế này là đang quan tâm ta?” Thư Thư đột nhiên ở trên đỉnh đầu nàng cúi thấp thì thầm một tiếng. Trong mật đạo thanh âm của hắn trầm thấp khác thường. Hình như có một loại hơi thở ái muội vô thanh vô tức thúc ép xuống. Bao lấy nàng.
Nàng xấu hổ xoay người bước đi, thấp giọng nói: “Ta không nên tới.”
- “Ta vì ngươi, làm cái gì cũng nguyện ý.” Hắn tùy tiện nói một câu.
Tiểu Từ chợt cả kinh, ngay cả trong mật đạo chỉ có một ngọn lửa nho nhỏ cũng khiến nàng ngượng ngùng không thể che giấu. Nàng có phần xấu hổ buồn bực, rảo bước càng nhanh.
Trong lòng âm thầm xấu hổ không thôi, nàng trước kia luôn đề phòng hắn, nửa tháng ở chung lại dần dần tha thứ cho hắn. Nhưng không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy. Vừa mới đối với hắn có chút hảo cảm cùng áy náy tức thì bị khiếp sợ mà tiêu tan, chỉ còn lại chẳng qua là bối rối không biết làm sao. Nàng thầm nghĩ mau mau rời khỏi. Mùi vị nguy hiểm trên người hắn dường như lại tràn ngập, khiến nàng hoảng hốt khiếp sợ.
Tay nàng đột nhiên bị hắn nắm lấy, thân thể xoay tròn ngay lập tức ở trong ngực hắn.
Tiểu Từ giãy dụa nói: “Buông.”
- “Ta nói mấy câu xong rồi sẽ buông.” Cánh tay hắn mạnh mẽ cứng cáp như thiết, khuôn mặt hiện lên một chút tà khí.
Tiểu Từ giống như gặp lại Thư Thư ở Liễu Sao các, nàng không kìm lòng được có chút run rẩy, không dám động.
- “Gọi ta Vân Thư.” Hắn thấp giọng nói, mang theo sự bá đạo không cho phép kháng cự.
Tiểu Từ vùng vẫy: “Buông ra.”
- “Gọi.”
Tiểu Từ vừa vội vừa giận, căm hận nói: “Vân, Thư.”
Cánh tay hắn nhưng vẫn không buông ra, chỉ có khẩu khí dịu dàng ôn hòa, như trong mộng nỉ non bên tai nàng: “Ta thường nghĩ, nếu không phải lần đầu tiên gặp nàng, ta tự xưng là Thư Thư, chúng ta trong lúc đó có hay không sẽ có một loại cục diện khác?” Hắn thì thầm như kể lại như tự nói với bản thân mình, hơi thở phun vào hai má nàng, vừa ngứa vừa nhột, nàng tránh cũng không thể tránh. Khẩn trương đến toàn thân cứng đờ.
- “Ta thường nghĩ, một tiểu nha đầu như nàng, vì sao lại làm ta động tâm.”
Hắn thở dài một tiếng: “Ngày ấy ở Liễu Sao các, ta cũng không phải muốn đối với nàng dùng sức mạnh, ta chỉ hù dọa nàng. Cuộc đời ta hối hận nhất, chính là một ngày đó. Ta kỳ thực chẳng qua muốn nhìn xem trên người nàng có con dấu Vân thị hay không mà thôi.” Hắn mang theo dư vị cùng sự tiếc nuối thấp giọng nói, có chút như tự lẩm bẩm một mình.
- “Ngươi, không phải là muốn sư phụ ta chữa bệnh cho Mộ Dung Trực mới tới bắt ta sao?”
- “Mộ Dung Trực chẳng qua chỉ là ngụy trang, ta thật ra muốn mượn cớ gặp sư phụ nàng, tìm con dấu.”
Tiểu Từ lạnh lùng nói: “Ngươi nói xong hết chưa, thả ta ra.”
- “Chưa xong.” Hắn cười nhẹ một tiếng, ôm nàng càng chặt.
- “Nàng xem trọng thứ gì đó không muốn mất đi, ta cũng thế.” Môi hắn càng ngày càng gần, Tiểu Từ vừa kinh vừa sợ, hét lên: “Ta không quan tâm chuyện của ngươi, ta chỉ thích Kế Diêu.”
Môi của hắn dừng ở trên gương mặt nàng một tấc, buồn bã nói: “Nàng thích hắn là chuyện của nàng, ta thích nàng là chuyện của ta. Ta cũng không muốn nàng cái gì, ta chỉ cho nàng biết lòng ta.” Hắn đem tay nàng vững vàng đặt lên ngực, trái tim đập mạnh mẽ dường như phỏng tay. Tiểu Từ muốn thoát khỏi, nhưng không thể như nguyện. Hắn khí lực ngang ngược mà bá đạo, nàng vừa vội vừa sợ còn có chút ngượng ngùng. Nước mắt cứ như vậy không tự chủ rơi xuống.
Thư Thư buông tay nàng, một tay nâng cằm nàng, ở trên mặt nàng nhẹ nhàng liếm một chút. Tiểu Từ mạnh mẽ chấn động, vừa lạnh vừa sợ, như bị một con rắn quấn quít lấy. Nàng liều mạng đẩy hắn ra, chỉ thiếu hô lên.
Hắn từ từ thở dài một tiếng, cuối cùng buông tha nàng.
Tiểu Từ ở trong bóng tối chạy như điên. Nhìn không rõ con đường trước mặt, đầu vai cánh tay vấp vào những khúc quanh. Nàng cố không dừng lại, chỉ cảm thấy phía sau như có một con thú dữ truy đuổi. Kế Diêu, Kế Diêu, nàng thầm hô, bước chân lảo đảo chạy băng băng. Ngọn lửa như quỷ mị theo sát bước chân nàng, đột nhiên nàng bị hụt một chút, suýt nữa ngã nhào trên mặt đất.
Thư Thư duỗi cánh tay, nắm lấy thắt lưng đỡ lấy nàng, khẽ cười: “Lá gan của nàng nhỏ như vậy sao?”
Tiểu Từ tưởng muốn tránh khỏi bàn tay hắn, nhưng cánh tay hắn cứ như môt gọng kìm vây nàng ở bên trong. Giầy trên chân đã rớt, mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, nàng muốn đứng lên, nhưng là thân thể giống như không có khí lực.
Thư Thư cầm giầy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve bàn chân nàng, mang giầy vào. Nàng run cầm cập, vừa rồi chạy trốn một hồi khiến nàng kiệt sức.
Ánh lửa chiếu xuống, đôi mắt hắn phát ra ánh sáng lạ thường. Cặp mắt kia vốn rất đẹp, như mặt nước xanh biếc. Lúc này mặt nước tựa hồ sôi trào, như ngọn lửa bùng lên: “Ta chỉ nói thích nàng, nàng liền bị dọa thành thế này sao?”
Hắn cảm giác được thân thể nàng dưới cánh tay mình có phần run rẩy, trong ngực mềm nhũn, giọng điệu ôn nhu: “Nàng biết không, kỳ thực ta ngay cả một con thỏ cũng không dám đụng đến, so với nàng còn nhát gan hơn.”
Nàng yên lặng không nói gì, trong mắt tất cả đều là hoảng hốt sợ hãi, hắn có chút hối hận, có lẽ không nên nhanh như vậy nói ra những lời này, làm cho nàng sợ hãi như thế, nhưng là hắn lại không hối hận, hắn thích nhìn nàng dáng vẻ bướng bỉnh không khuất phục. Hắn cũng không có nhiều cơ hội cùng nàng một chỗ, cho nên hắn không thể bỏ qua. Hắn cũng biết trong lòng nàng chỉ có Kế Diêu, muốn đoạt lòng nàng có bao nhiêu khó khăn, thế nhưng hắn luôn muốn làm chuyện không dễ dàng, nàng cũng là một trong số đó.
- “Nàng có biết vì sao trong máu ta có độc?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian